xitrum.petroleum Hội Viên Chính Thức
Tổng số bài gửi : 18 Reputation : -1 Join date : 30/06/2011 Age : 33 Đến từ : Bạch Hổ
| Tiêu đề: [Truyện] - Dầu Khí Diễn Nghĩa - Hồi thứ 4 : Chén rượu thề, thiên hạ chia ba - Nguyễn Ngọc Cư tám đêm liền mất ngủ Mon Jul 25, 2011 4:48 pm | |
| Lại nói cụ già vừa đến từ xưng họ Nguyễn tên Hòa, vốn là trụ cột của Thiên Triều đang đi tìm người tài giúp nước. Bữa ấy đi dạo bên hồ, thấy có 3 người tướng mạo khác thường, biết đó là người hào kiệt Nguyễn Hòa mừng lắm, liền bảo với họ rằng: “ Bây giờ các ngươi ba ngã tự mình thu thập dân binh mưu đồ tìm đầu khí, kẻ nào tìm ra dầu trước thì mới đang mặt anh hào, muôn đời sử sách lưu tên, con cháu đời đời vinh hiển”. Cả ba đều cho là phải, họ bèn cùng nhau uống chung chén rượu thề rồi mỗi người đi về một phía.
Nguyễn Điền một mình một ngựa men theo bờ Sông Hồng nhằm phía Nam mà tiến. Đi tới đâu, Điền giở tài thu lhục nhân tâm tới đó, chả mấy chốc quân si tới vài trăm
Tháng 3 ngày 8, đêm không trăng Tướng hai sao dẫn đầu vài trăm sĩ Người ngậm tăm Ngựa bỏ nhạc Nhằm hướng thành nam thẳng tiến...
Sau bao ngày đêm người ngựa đã mệt, Điền bèn dừng chân nghỉ lại một thị trấn ven sông, ở đây bốn bề sông nước mênh mông, lau sậy um tùm, địa hình vô cùng hiểm trở. Điền bèn đi dạo một vòng mới thấy cá tôm đầy chợ, ngao sò ốc hến nhan nhản khắp nơi, hỏi ra mới biết đấy là vùng Xuân Thủy. Điền mừng lắm, bèn ra lời kêu gọi tụ hợp dân binh, lấy đây là nơi đóng quân hạ trại. Chẳng mấy lúc binh sĩ của Điền đã lên hơn 800 người. Để gây thanh thế, điền cho quân xây thành dắp lũy suốt đếm ngày, lại sai Đỗ Hậu mang thuyền lớn tàu to đi tắt qua đường Ba Lạt mà chiếm lấy vùng Vật Cách, Quán Toan. lại sai tuớng Đỗ Ngọc Vinh mang địa lôi đi chôn nổ khắp các cánh đồng, vì vậy thanh thế của Điền lên như diều gặp gió.
Đắc Hoài kéo quân về chiếm Hà Thành ở thị xã Hưng Yên, Phố Hiến. nơi đây bốn mùa hoa thơm cỏ ngọt, hồng xiêm lê táo rất nhiều và vốn dĩ một thời lừng danh là chốn kinh kỳ. Hoài cho xây thành đắp lũy rất kiên cố để tính kế lâu dài, lại dựa vào các hổ tướng của mình như Bàng Thống, Trọng Cán, Huy Quynh, nên lấy làm yên chí lắm.
Riêng Ngọc Cư mãi mấy tháng trời vẫn chưa tìm được nơi đóng quân hạ trại. Theo lời tâu của tướng tâm phúc, Cư kéo quân về thị xã Thái Bình, nơi đây lắm lúa nhiều khoai lại thông thương thuận tiện. Phía Nam là cảng Trà Lý có thể buôn bán với nước ngoài, phía Đông có cầu Bo chẹn lấy đuờng độc đạo sang phía Hải Phòng, phía Tây chỉ cần vượt phà Tân Đệ là chiếm được thành Nam.
Một bữa Cư đang ngồi trong trướng thì nghe tiếng địa lôi nổ ầm ầm. Theo tin thám báo mới về thì quân của Điền đã tràn sang tới vùng Đông Quan, Phượng Ngãi. Cư thất kinh vội tế ngựa ra bờ tả sông Hồng, nhìn sang Xuân Thủy thấy cờ xí ngợp trời, thuyền bè đầy sông, người ngựa đi lại tấp nập... bèn ngửa mặt lên trời mà than rằng: “ Ta nghe nói Điền là kẻ anh hùng đời nay, lại là người có tài thu phục nhân tâm, đãi sĩ rất hậu. Trí của Điền lớn lắm, nếu để con giao long kia gặp bể thì cái họa ấy ta e không nhỏ”. Đọan đường về trướng của mình, bỏ cả cơm ăn thuốc hút, thức suốt mấy đêm ròng. Mãi đến đêm thứ tám, có kẻ xin vào hầu và bẩm với Cư rằng: “ Thần xin hiến đại vương một kế này, chẳng những việc lớn mau thành mà cũng tránh cho muôn dân cảnh nồi da nấu thịt”. Thế mới rõ thật là:
“Lo việc nước, anh hùng mất ngủ Một kế hay trăm họ được nhờ”
Chưa biết người ấy hiến cho Cư được kế gì, xem hồi sau sẽ rõ | |
|